CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Biết Tỏ Cùng Ai


Phan_8

Vũ Vi không để ý chuyện đó, nàng chỉ nghĩ ông Nghị thương con nên với bất cứ tác phẩm nào của con ông cũng thấy thích thú. Không ngờ qua ngày sau, bức họa trên đã qua tay ông quản lý hãng dệt. Và một tuần lễ tiếp đó, một bộ áo bằng tơ mềm với tay rộng, thắt lưng to được mang đến vườn mưa gió. Vũ Vi trở thành người mẫu tình cờ. Nhược Trần nhìn áo ngạc nhiên.

– Ủa! sao giống chiếc áo hôm trước tôi vẽ kiểu quá thế?

Ông Nghị mỉm cười.

– Đúng thế, con xem thử có chỗ nào cần sửa nữa không?

Bộ áo màu xanh nhạt, chiếc thắt lưng cùng màu, Nhược Trần thành thật.

– Được rồi, nhưng nếu chọn màu xanh xám đẹp hơn, chiếc cà vạt cho to bản hơn một chút, cũng như chiếc thắt lưng phải sậm hơn mới nổi.

Một tháng sau, ông quản lý chạy lại vui vẻ báo tin.

– Ồ đơn đặt hàng nhiều quá, Huê Kỳ họ có vẻ chịu kiểu áo này, họ muốn chúng ta cung cấp thật nhiều và đòi hỏi cho thêm một ít mẫu khác. Cậu ba gắng vẽ thêm đi chứ!

Đúng là một sự ngạc nhiên kỳ thú, Nhược Trần không hiểu tại sao kiểu áo như thế lại được đón nhiệt nồng nhiệt vậy, có điều chàng đã thấy thích thú trong công việc, chàng bắt đầu nghiên cứu kiểu áo, loại vải, để chọn thứ vừa ít tốn kém nhưng lại vừa xinh, gần như suốt ngày Trần ở luôn trong xưởng.

Ông Nghị sung sướng phát điên hãnh diện nói với Vi.

– Đó cô thấy không, Nhược Trần không phải đồ bỏ, nó sẽ trở thành nhà vẽ kiểu áo lừng danh nhất cho xem.

Vũ Vi trở thành người mẫu ngang xương, chiếc áo đầu tiên nào cũng không khỏi qua tay nàng. Mặc vào, bước tới bước lui, xoay tròn trước mắt cha con ông Nghị.

– Thế này thì tôi phải có thêm lương người mẫu chứ?

Nhược Trần cười.

– Cô đổi nghề cũng không dở đâu, vì cô biết không, thân hình cô khá đẹp.

Nhưng ông Nghị đã chen vào.

– Không được, không được đổi nghề, tôi không thích số mười ba xui xẻo lắm.

– Cái gì mà số mười ba?

Nhược Trần ngạc nhiên, thế là ông Nghị phải đi một đường giải thích. Trước khi gặp Vi, ông đã từ chối đến mười một cô y tá và thái độ độc tài ngang bướng của Vi đã chinh phục ông thế nào. Nhược Trần được dịp cười bằng thích, chàng vỗ mạnh vào vai cha.

– Cô nàng “Nữ bạo Chúa” nầy quả có tài chinh phục phải không cha?

Vũ Vi đỏ mặt, nhất là đôi mắt sáng của Trần cứ nhìn xoi mói vào người khiến nàng thấy nóng người. Nhưng Vũ Vi bỏ qua hết, vì bếp lửa hôm nay thiệt ấm, lửa cháy thiệt đẹp. Có nhiều lúc nghĩ lại Vi chợt phân vân, cứ bị lôi cuốn bởi vườn mưa gió nầy mãi đến lúc phải xa nó nàng sẽ sống ra sao? Nhắm có còn thích nghi được với xã hội hỗn độn bên ngoài không? Nhất là mùi ê te, mùi máu mủ và thuốc men của bệnh viện?

Và như thế, mùa Xuân lặng lẽ đến. Mưa vẫn còn, những cơn mưa phùn lất phất suốt ngày Vũ Vi yêu mưa khôn cùng, có lẽ vì tiếng mưa của trời và chữ “Vũ” của nàng quá gần nhau, nàng thường bước trong mưa, lắng nghe tiếng mưa rơi và nhất là ngắm cảnh mưa mù buổi sáng hay buổi chiều.

Hôm ấy trời vẫn mưa nhưng lại trùng với ngày nghỉ hàng tuần của Vi. Suốt một ngày quây quần bên hai cậu em trai, nghe tường trình chuyện học hành và những cuộc vui bè bạn của họ Vũ Vi mới nhớ ra, những đứa em nàng đã lớn đã đến tuổi biết tình tự trai gái cả rồi. Buổi tối, Vi kéo hai chị em đi ăn cơm tiệm, ngồi quây quần trên bàn, đột nhiên cậu em lớn của nàng lên tiếng.

– Thưa chị, mấy năm nay tụi em làm khổ chị nhiều quá. Bây giờ được lên đại học cả rồi, chúng em có thể vừa làm vừa học, còn chị dù sao cũng đã 23, chị cũng nên để ý đến vấn đề hôn nhân, đừng e ngại gì nữa mà lỡ dở cuộc đời của chị

Ồ! Lập Đức đã biết nói một câu như vậy thì chứng tỏ nó không còn nhỏ nhắn gì nữa, nó đã trưởng thành, Vi nghĩ. Có điều câu nói tuy cần thiết nhưng đã khơi trong tim Vi biết bao nỗi buồn. Ra đời sớm chung đụng với khá nhiều người. Nhưng Vi vẫn chưa hề biết tình yêu là gì. Ta chọn ai đây? Vi tự hỏi. Chung quanh nàng không phải là không có người theo đuổi. Nhưng gần như chẳng có ai hợp ý cả. Có phải vì ta kén chọn quá không? Nhưng khi kiểm điểm lại nàng thấy không hề có chuyện đó. 23 tuổi rồi. Tuổi xuân còn chờ bao lâu nữa?

Thế là tối hôm ấy Vi nhận lời mời của bác sĩ họ Ngô ở phòng quang tuyến đến vũ trường Hoa Quốc nhảy đến khuya… Nhưng không hiểu sao Vi vẫn thấy lạnh chớ không có một ánh lửa nhỏ nào đủ soi nóng cái lạnh của lòng.

Hai giờ khuya trở về vườn sa mù, bác sĩ họ Ngô đã gọi taxi đưa Vi về đến tận cổng. Sau những lời từ biệt, Vi dùng chìa khóa riêng để mở cổng vào nhà. Mưa bụi phớt nhẹ trên má, tuy trời vẫn lạnh nhưng Vi vẫn thích chậm bước trong mưa, những âm thanh rạt rào từ rừng trúc, mùi dạ lý hương thoảng qua mũi khiến nàng không muốn vào cửa vội.

Bước quanh theo đường mòn, sỏi rên nhẹ dưới chân. Đèn trên lầu hai vẫn sáng khiến Vi ngạc nhiên. Đèn phòng của Nhược Trần. Như vậy là chàng vẫn còn thức. Vi bước nhẹ chân, nàng không muốn bước chân mình làm kinh động ai cả.

Giữa lúc Vi dè dặt bước thì một bóng đen từ bên rừng trúc bước ra cản trước mặt.

Vi hoảng hốt định kêu lên, nhưng bóng đen đã lên tiếng.

– Đừng sợ, tôi đây mà!

Giọng nói Nhược Trần, Vi hú hồn.

– Anh làm gì thế? Tôi tưởng ai chứ.

– Tưởng ai à?

Nhược Trần cao giọng:

– Tôi ra đây chỉ để đón cô thôi.

– Đón tôi?

– Ờ. Đừng vào nhà vội, chúng ta đi dạo trong vườn một chút nhé?

– Bây giờ à? Anh biết mấy giờ rồi không?

– Cô biết không?

Nhược Trần hỏi, Vũ Vi bực mình.

– Bố anh đâu có ra lệnh cho tôi là phải mấy giờ về đâu? Vả lại tôi vẫn còn trách nhiệm cơ mà.

– Trách nhiệm, trách nhiệm!

Nhược Trần nổi nóng:

– Tại sao cô đi chơi long rong được, còn tôi muốn nói chuyện với cô thì cô lại đem chuyện đó ra nói chứ?

– Ô kìa, lạ chưa?

Vũ Vi mở to mắt.

– Hôm nay anh làm gì lạ thế? Tại sao lại gây sự với tôi?

– Đâu dám, Nhược Trần nhún vai:

– Cô cứ đi chơi với người ta đến hơn nửa đêm mới về chả sao, còn tôi muốn nói chuyện với cô mấy phút, cô cũng không chịu nữa à?

Vũ Vi yên lặng. Trong bóng đêm nàng không nhìn thấy khuôn mặt của Trần, nhưng giọng nói và ánh mắt nặng của chàng khiến nàng ngỡ ngàng.

– Hôm nay sao anh khó chịu thế? Anh nói chuyện mà tôi cứ ngỡ như ông chồng nào ghen tương đang trách vợ? Anh Trần có phải anh vừa mới uống rượu không?

– Uống rượu à? Nhược Trần hừ nhẹ.

– Cô cứ làm như cảnh sát không bằng, tôi làm gì uống rượu. Suốt ngày đến xưởng lo nghiên cứu, tìm hiểu còn thì giờ đâu mà để ý đến chuyện khác?

Vũ Vi phì cười:

– Vâng, vâng tôi biết, nhưng bỏ qua chuyện đó đi, anh cho tôi biết đã có chuyện gì không vuỉ

– Không có chuyện gì hết!

– Thế thì tại sao? Vũ Vi ngỡ ngàng, bàn tay nàng chợt đụng phải bàn tay Trần một bàn tay lạnh và đẫm ướt.

– Trời ơi, anh dầm mưa lâu lắm rồi à?

– Vâng, khoảng một hai tiếng đồng hồ.

Vũ Vi kêu kên:

– Anh có điên không mà dầm mưa như vậy?

– Thế còn cô, tại sao cô lại dầm mưa?

Vũ Vi không trả lời, nắm tay Nhược Trần lôi mạnh.

– Vào nhà đi, bằng không bệnh bây giờ.

Nhược Trần đẩy Vi ra.

– Đừng dùng ngôn ngữ y tá đối với tôi, tôi không phải là bệnh nhân của cô.

Vũ Vi bối rối:

– Tôi không hiểu hôm nay anh làm sao thế?

Nhược Trần quay sang:

– Ban nãy ai đưa cô về? Có phải tên bác sĩ đó không?

– Vâng, rồi sao?

Vũ Vi khó chịu thách thức, bàn tay Nhược Trần bóp mạnh.

– Cô yêu hắn lắm à?

– Anh có điên không? Tôi yêu hay không mặc tôi, anh làm gì mà hỏi kỹ thế?

– Yêu một thằng bác sĩ có sung sướng gì đâu, tối ngày chỉ lo vậy lộn với thuốc men vi trùng… Nó đâu mang lại được tình yêu cho cô, tôi dám cá, thằng bác sĩ đó chỉ….

– Ồ, anh Trần, Vũ Vi bất mãn, nàng ghét nhất là giọng lưỡi khinh thường của chàng. Nhược Trần thật đáng giận.- Yêu cầu anh miễn phê bình cho, đó là công việc riêng tư của tôi.

– Tôi không có quyền chen vào à?

Nhược Trần càng nổi nóng:

– Thế, chuyện riêng của tôi cô có quyền chen vào chứ? Vâng thì tôi vẫn có quyền đó, tôi cho cô biết, tôi không thích tên bác sĩ kia, cũng như tôi không muốn thấy cô về khuya như vậy.

– Xin lỗi, anh thích hay không thích là chuyện của anh, tôi không cần biết.

Vũ Vi cố gắng thoát khỏi tay Trần, nhưng anh chàng nắm chặt quá.

– Buông tôi ra không? Anh lấy quyền gì mà nhảy xổm vào đời tư của tôi chứ?

Nhược Trần quắc mắt:

– Lấy quyền gì à? Quyền nầy đây.

Và nhanh như chớp, anh chàng cúi xuống, Vũ Vi trong nột phút bất ngờ tránh không kịp lãnh đủ nụ hôn.

Tất cả đến một cách quá đột ngột, chẳng có một sự chuẩn bị tâm lý nào cả, nên khi môi Vi bị môi Trần gắn chặt, nàng chẳng cảm thấy lâng lâng hay một cảm giác lãng mạn nào, mà chỉ có một niềm đau bất mãn, giận dữ và ghê tởm, Vi cố gắng chống trả, vùng vẫy, nhưng chẳng thoát được vòng tay rắn chắc của đối phương. Sau khi Vi đành để Trần hôn, nhưng mắt nàng, đôi mắt mở to nhìn chằm vào kẻ bức hiếp mình với bao nhiêu căm thù.

Rồi Trần cũng buông Vi ra, đôi mắt sáng rực của hắn như một sự thách thức của kẻ chiến thắng. Vi đẩy mạnh Trần ra khỏi người, và không bỏ lỡ cơ hội, tát nhanh vào gã con trai trước mặt.

– Anh khốn nạn, hạ tiện lắm! Anh nghĩ tôi là hạng gái nào chứ? Anh tưởng cha anh bỏ tiền ra mướn tôi là anh muốn làm gì tôi thì làm ư? Đừng có lầm, cậu công tử bột ạ. Bây giờ tôi mới hiểu ra, anh đúng là một thứ điếm đàng… Xin lỗi, tôi không phải là Cát Hà, không phải là đối tượng dễ dàng cho hạng người như anh đâu, nếu anh còn một hàng động mất dạy nào vối tôi nữa, tôi sẽ lập tức rời khỏi Vườn mưa gió nầy ngay.

Nhược Trần ngỡ ngàng trước thái độ hung dữ của Vi, chàng chết đứng trong bóng đêm. Vi bỏ Trần đứng đó, chạy nhanh vào nhà.

Đến phòng, nàng đứng trước kính soi lại gương, khuôn mặt ướt đẫm và rối bù vù mưa, đôi mắt đen nháy cứ mở trừng. vi không biết mình đã nói gì, có điều nàng không dám tin là chuyện vừa xảy ra là một sự thật.

Đêm thật vắng, chỉ có gió lùa qua cửa. Phòng của Nhược Trần cạnh phòng nàng. Vũ Vi lắng tai nghe. Nếu Trần trở về phòng thì tiếng động của chàng hẳn nàng đã nghe, nhưng tại sao chẳng có một âm thanh nào cả. Một chút bối rối hòa lẫn lo lắng len qua tim Vi. Đêm xuân mưa gió lạnh, chàng vẫn đầm mình trong mưa được sao?

Bước tới cửa sổ khẽ vén màn nhìn ra ngoài trời, ánh sáng hắt từ hồ phun nước cho thấy chỉ có bức tượng thần Vénus bất động. Vi đảo mắt quanh khu vườn, tất cả chỉ có bóng cây xào xạc. Trời lạnh thế này không lẽ chàng vẫn đứng trong mưa?

Mặc kệ: một chút hờn dỗi. Vi khép màn cửa lại, mở máy sưởi rồi leo lên giường. Thôi ngủ, sáng mai còn phải tiêm thuốc cho ông Nghị. Kệ hắn, hắn điên mặc hắn! Ngủ đi. Mai có bác sĩ Hoàng đến. Nhưng chàng dầm mưa? Thôi… thôi ngủ đi mà… Hắn chỉ là một thứ lãng tử côn đồ, coi đàn bà như trò chơi, hắn có thành thật yêu ta đâu mà phải để ý chuyện hàm hồ ban nãy. Không lẽ ra đã yêu hắn? Đừng điên… Hắn là rắn độc đấy, ngủ đi.

Vũ Vi lăn qua, vùi đầu vào gối. Nhưng tại sao chàng chẳng chịu vào nhà? Mưa gió thế này… Làm gì ta cứ nghĩ đến chuyện đó mãi thế?

Cơn mệt mỏi kéo đến, hình như Vũ Vi ngủ được một chút, rồi lại giật mình thức dậy, nhìn về phía cửa sổ. Trời chưa sáng hẳn, có tiếng chân bước ngoài hành lang rồi dừng lại trước phòng bên cạnh. Trời ơi, hắn khùng thật, dầm mưa suốt đêm đến giờ này mới trở về phòng, Vũ Vi tốc chăn ngồi dậy, thay áo bước về phía cửa, nàng mở khe nhỏ và ngóng mắt nhìn ra. Có tiéng động bên cạnh phòng rồi giọng hát nhỏ của Trần.

Tiếng oanh kêu lại mùa hoa nở.

Tiết xuân chưa tàn lá đỏ rụng đầy sân.

Cơn mưa nhẹ hoa nào đua nở.

Liễu rũ buồn, người biết mấy khi vui.

~ ~ ~ ~ ~

Hỡi ai chớ gợi tiếng đàn.

Trời chưa xanh lá mà tình đã tan.

Lòng buồn trăm mối ngổn ngang

Người ơi có biết tình ta chưa tàn.

Giọng hát lập đi lập lại mấy lần. Vi ngẩn ngơ, tiếng hát đã ngừng lúc nào không hay.

Trời chưa sáng hẳn. Vi khép cửa lại lòng ngẩn ngơ với trăm thứ tình “Lòng buồn trăm mối ngổn ngang, người ơi có biết tình ta chưa tàn”

Chương 13

Đến bữa điểm tâm, Nhược Trần vẫn không thấy xuống lầu dùng cơm, ông Nghị bảo bà Lý lên gọi, một lúc bà Lý trở xuống nói.

– Cậu Ba nói không ăn, để cậu ngủ một chút,

Ông Nghị chau mày liếc nhanh về phía Vi.

Vũ Vi đỏ mặt bất giác. Tại sao ông Nghị lại hỏi ta. Nàng giả vờ nhún vai, lánh tia nhìn ông Nghị

– Có lẽ tại giấc mơ xuân “không biết sáng đấy”

– Hừ.

Ông Nghị hừ nhẹ.

– Còn trẻ mang tật ngủ trưa là không khá, ông quản lý đợi nó ở hãng mà nó cũng không màng.

Ông cầm đũa lên và lại quay sang Vi:

– Hồi tối cô về khuya lắm phải không?

Vũ Vi bối rối:

– Vâng…

– Vẫn là… Đi chơi với bác sĩ Ngô chứ?

Cái gì nữa đây trời! Vũ Vi chau mày, nhưng lấy lại bình tỉnh thật nhanh.

– Vâng chúng tôi đi nhảy ở vũ trường Hoa quốc tế đến hơn hai giờ khuya mới về.

– Thế à?

Ông Nghị hỏi. Vũ Vi cầm đũa lên bất giác ngáp dài, cái ngáp của nàng không qua được mắt ông Nghị

– Mấy người trẻ ở nhà nầy gần như chẳng bằng.

Suốt đêm qua tôi có ngủ được chút nào đâu? Vũ Vi muốn cãi lại nhưng thôi.

Nàng nâng chén cơm lên mà hồn bỏ tận đâu đâu….

– Cô muốn gắp gì trong chén nước chấm đó?

Tiếng ông Nghị đánh thức, Vi bối rối đỏ mặt

– Chú ý một tí nhé cô Vi, đừng đưa cơm vô mũi ngộp thở lắm đấy.

Lời khôi hài của ông Nghị càng khiến Vi thẹn thùng. Một buổi điểm tâm đơn giản rồi cũng trôi qua. Vũ Vi vẫn ở trong trạng thái ngơ ngẩn nàng không hiểu mình sẽ tỏ thái độ thế nào lúc gặp Nhược Trần khi câu chuyện tối qua đã xảy ra. Giả vờ như chẳng có chuyện gì ư? Hay lạnh lùng? Tại sao ta lại phải trốn tránh hắn? Vi cứ quay cuồng với bao ý nghĩ.

Mười giờ hơn, bác sĩ Hoàng đến, sau khi chẩn mạch cho ông Nghị xong, ông có vẻ hài lòng.

– Khá lắm cứ tiếp tục dùng thuốc như cũ.

Chợt bà Lý trên lầu chạy xuống.

– Bác sĩ, bác sĩ làm ơn khám bệnh luôn cho cậu ba tôi đi!

Lời bà Lý khiến Vi giật mình, trong khi ông Nghị quay nhanh sang.

– Nó thế nào đấy?

– Dạ đang sốt.

À thì ra hắn ngã bệnh! Vũ Vi cắn nhẹ môi. Cũng người bằng xương bằng thịt như ai mà chẳng biết giữ, dầm mưa suốt đêm làm gì chẳng ngã bệnh? Đúng là điên!

– Cô Vi!

Tiếng bác sĩ Hoàng đánh thức Vi:

– Cô cùng tôi lên trên ấy xem.

– Dạ…dạ…

Vi bối rối, bác sĩ Hoàng ngạc nhiên.

– Sao thế?

– Dạ không sao cả.

Vi hấp tấp đáp:

– Thôi đi bác sĩ,

Ông Nghị có vẻ lo lắng định đứng dậy, bác sĩ Hoàng khuyên.

– Tốt nhất ông ở đây. Cơ thể ông yếu lắm coi chừng bị truyền nhiễm thì mệt.

– Chắc không có gì đâu.

Ông Nghị nói:

– Cao lắm là cảm mạo cộng thêm một chút tâm bệnh thôi.

Vũ Vi có vẻ lúng túng, nàng nghi ngờ không hiểu ông Nghị có thấy chuyện xảy ra đêm qua không.

Khi bước vào phòng Trần, họ nhìn thấy gã thanh niên nằm yên trên giường, hai mắt mở to. Vừa nghe tiếng động, Trần đã quay lại khoát tay.

– Bác sĩ tôi không sao cả, tôi không bệnh hoạn gì hết, đừng nghe lời nói nhảm của bà Lý.

Bác sĩ Hoàng cười.

– Thì để tôi lấy thử nhiệt độ xem.

Vũ Vi mang nhiệt kế đã khử trùng đưa cho Trần. Đôi mắt chàng có một chút tư lự. Phiền muộn dán chặt nàng, khiến Vi bối rối, và… Trần đã mở miệng ngậm lấy. Vi cầm tay chàng, mạch đập nhanh và không đều, nàng chau mày quay sang bác sĩ Hoàng.

– Một trăm lẻ tám nhịp, bác sĩ ạ?

Bác sĩ Hoàng gật đầu. Vi gắp ống thủy ra.

Ồ! 39 độ rưỡi, thế mà Trần vẫn bướng là không hề bệnh. Trao ống đo thân nhiệt lại cho bác sĩ Hoàng. Bác sĩ Hoàng vừa liếc qua đã vội rút ống nghe ra đặt lên ngực Trần, nhưng Trần bướng.

– Tôi chẳng có bệnh gì cả, nếu có chẳng qua chỉ là biến ứng tạm thời thôi, quí vị đừng quan trọng hóa như vậy.

Bác sĩ Hoàng tảng lờ như không nghe, cứ tiếp tục công việc rồi ông vẫy tay gọi Vi ra cửa.

– Hắn bị cảm nặng lắm đấy, nếu không điều trị đúng có thể đưa đến biến chứng sưng phổi, mệt.

Ông lấy toa kê mấy nón thuốc đưa cho Vi.

– Món đầu chích thịt nhé, hai món kia thuớc uống, ngày bốn lần, nếu mai mà vẫn chưa bớt sốt, cô điện thoại ngay cho tôi.

Bác sĩ Hoàng về xong, ông Nghị bảo ông Triệu đi mua thuốc ngay, rồi quay sang Vi nói.

– Cô làm ơn chăm sóc nó hộ tôi nhé!

Vũ Vi bối rối nhìn ông chủ nhà. Nàng không hiểu ông ấy muốn nói gì. Một sự chăm sóc đơn thuần hay là… Vi lắc đầu xua đuổi những hình ảnh thoáng hiện trong óc. Chú ý! Thôi nhé! Vi tự nhủ.

Thuốc mua xong, Vũ Vi mang ngay lên phòng Trần, vừa trông thấy nàng anh chàng đã rỏ ra khó chịu.

– Lại cô nữa! Cô vào phòng tôi không sợ bị mất danh giá sao? không lẽ một đứa hoang tàng như tôi lại có diễm phúc như thế này à?

Vũ Vi cố nhẫn nhịn, yên lặng bơm thuốc vào ống, nhìn gã con trai trước mặt.

– Tôi là y tá, nhiệm vụ của tôi là chăm sóc cho con bệnh, cha anh mượn tôi giúp anh, làm ơn để tôi làm tròn bổn phận.

Nhược Trần kêu lên:

– Trời ơi cha tôi nhờ cô à? Thế này thì miễn cưỡng lắm cô mới đến đây phải không? Người quân tử khi xưa chẳng vì năm đấu gạo mà còng lưng thì không lẽ bây giờ chỉ vì một chút tiền phụ trội, cô chịu hạ mình thế này sao?

Câu nói của Trần suýt chút đã làm ống kim chích trên tay Vi rơi xuống đất. Nàng trợn mắt nhưng lại xoa dịu cơn nóng ngay. Đừng, đừng bao giờ gây sự với hắn. Hắn đang sốt cao độ, hắn nói nhảm và có lẽ chẳng biết mình đã nói gì.

Đừng giận. Vi tự nhủ. Nàng nghĩ ngay đên bài học đầu tiên khi bước chân vào nghiệp y tá. Chớ bao giờ phiền muộn con bệnh. Xoa một tí cồn lên thịt Trần rồi đâm mạnh mũi kim.

Sau cùng công việc cũng xong. Nhược Trần chẳng cám ơn lại nói.

– Thôi xong rồi, cô có quyền ra ngay, ở đây lâu coi chừng con người cao quí của cô bị lấm bây giờ.

– Nhưng anh còn phải uống thuốc nữa.

Vũ Vi không dấu được sự xúc động:

– Bao giờ anh uống xong tôi sẽ ra ngay.

Trần vẫn còn hờn, chàng khó chịu như một đứa bé:

– Tôi không uống trong tay cô đâu, cô gọi dùm Thúy Liên vào đây.

– Cũng được. Vi đáp, nàng quay lưng lại.- Để tôi đi gọi Thúy Liên.

Nhưng Vi chưa kịp bước thì Trần đã giữ tay nàng lại… bàn tay nóng như lửa đốt của chàng khiến nàng bất giác quay sang, hai giọt nước mắt trên má nàng, khiến Trần hoảng hốt ngồi bật dậy.

– Sao vậy, tại sao cô khóc? Tôi có làm gì cô đâu?

Vi lắc đầu ấn Trần nằm xuống.

– Bây giờ tôi có thể cho anh uống thuốc được chứ?

– Nhưng cô phải hứa là không giận tôi chứ?

– Vâng.

– Vậy thì tôi uống.

Nhược Trần ngoan ngoãn như con cừu. Vũ Vi rót nước và mang thuốc đến cạnh giường, nâng đầu Trần lên, hai tay chàng rụt rè một chút rồi đặt lên mặt Vi sờ nhẹ.

– Đừng khóc nữa Vi nhé, đừng giận tôi nữa, chính tôi, tôi cũng hiểu mình hoang đàng, du đãng xấu xa… Tôi không xứng với ai cả… Tôi hứa vớí Vi là tôi sẽ cố gắng không để thảm kịch như ngày hôm qua xảy ra nữa Vi nhé…

Vũ Vi ngồi yên, mãi đến lúc Trần ngủ yên, nàng đặt tay lên trán chàng. Sốt quá! thế nầy thì khổ. Vi đứng dậy với những giọt nước mắt chưa khô vừa định bước ra cửa thì đụng ngay ông Nghị.

– Sao thế?

Ông Nghị nhìn Vi ngỡ ngàng:

– Nó bệnh nặng lắm sao mà cô lại…

– Dạ không phải.

Vi đáp nhanh:

– Anh ấy không sao cả, ngủ rồi.

– Nhưng mà….

– Dạ không có chi cả, tại trong người tôi không khỏe.

Vi không đợi ông Nghị hỏi thêm, nàng bước nhanh ra cửa.

Về tới phòng, Vi ngã người ngay lên giường, nước mắt tuôn như mưa, Vi không hiểu tại sao mình lại khóc. Nụ hôn đêm qua? Những lời khinh miệt sáng nay của chàng? Hay sự van xin trước lúc uống thuốc? Vi cũng không rõ, lau hết nước mắt nhìn lên trần, Vi bắt đầu phân tách những rắc rối của lòng, nàng cố nhớ lại chuyện xảy ra giữa khu vườn đêm qua, rồi sự hờn dỗi và làm hòa sau cùng một ý niệm thoáng nhanh qua óc. Không lẽ… Đó là tình yêu sao? Ta đã yêu rồi ư?

Vi bàng hoàng, mở to mắt nhìn ngọn đèn treo cao trên trần. Có thể như thế sao? Như thế thì tình yêu đâu phải như ta tưởng. Đã lâu vi cứ nghĩ rằng tình yêu là tràn ngập nắng và lửa, chớ nàng đâu có ngờ nó lại chua cay và khổ tâm như thế này. Tình yêu là thế này đây sao? Vi nghĩ đến lúc gặp Trần lần đầu. Hơn ba tháng rồi… Những chiếc áo của chàng vẽ kiểu… Nàng chợt thấy mình như quay cuồng bên gã con trai khó tính, không như thế nàng còn luôn luôn đứng bên chàng, bênh vực cho chàng mỗi lúc Trần bị Bồi Trung và Bồi Hoa tấn công… Thật không ngờ… Vi chợt phát giác ra mình như dính chặt với đời gã con trai thân mà xa lạ ấy.

Sự phát giác đó khiến Vi lo âu, khi nghĩ đến những lời tuyệt tình giận dữ của mình đêm qua. Ta bậy quá! Tại sao ta lại đưa chàng vào ngõ hẹp?

Vi ngồi choàng dậy, hai tay ôm đầu nàng cố xô đuổi hết tất cả ám ảnh trong đầu.

Xuống lầu. Vi đã thấy bàn cơm dọn sẵn từ bao giờ. Nhìn vào đồng hồ. Sắp mười hai giờ rồi. Ông Nghị đã ngồi bên ghế Salon, vừa trông thấy ông, Vi cố vồn vã.

– Anh Trần vẫn còn ngủ hả bác?

– Vâng, tôi mới nhờ bác Lý ghé qua trông đấy.

– Thế thì hay lắm.

Vi bước đến bàn cơm nói.

– Không có gì đáng lo cả bác ạ, chẳng qua đêm hôm anh ấy dầm mưa nên bị nhiễm lạnh. Vỉ thuốc ban nãy để anh ấy ngủ yên một ngày là hết ngay, mạnh như anh Trần thì bệnh tật làm sao quật ngã được.

Câu nói của Vũ Vi trấn an được phần nào ông Nghị, cả hai cũng ngồi vào bàn bắt đầu bữa cơm trưa. Ông Nghị thỉnh thoảng đưa mắt sang như dò xét nàng.

– Cô Vi, thằng con trai hư đốn của tôi có làm gì khiến cô buồn không?

Vũ Vi bối rối, nhưng lấy lại bình tĩnh được ngay.

– Cũng có chút đỉnh, nhưng chuyện qua rồi.

– Thế thì tốt lắm.

Ông Nghị gật gù:

– Cô đừng hiền quá với nó.

Tại sao vậy? Vi cầm đũa lên. Bao nhiêu nổi buồn phiền cất cánh bay ra cửa.

Cơm xong là lại đến giờ cho Trần dùng thuốc, Vũ Vi lại trở lên phòng Trần.

Chàng vẫn còn mê ngủ, Vi dùng tay vén nhẹ những sợi tóc trên trán Trần.

Chàng hãy còn nóng nhưng đã giảm thật nhiều. Những giọt mồ hôi đọng trên cổ, trên trán. Gương mặt mê ngủ bình yên một cách dễ thương. Ngắm một lúc Vi mới lay.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
The Soda Pop